Đúng là sự học nó không bị hạn chế trong phạm vi tuổi nào mà nó luôn phát triển nếu người nào biết tìm và học hỏi
Bác Lâm Lay là một điển hình…Hiện tại bác đang sinh sống tại tiểu bang Utah (Hoa Kỳ) và đã được cấp bằng tốt nghiệp vào lúc 7 giờ tối ngày 19 tháng 6 năm 2008.
Theo như người viết được biết, bác Lâm Lay qua Mỹ theo diện H.O cùng với người vợ là bà Mã thị Tròn … Sau vài năm, hai ông bà lại đón người con trai và gia đình đến Mỹ trong chương trình Mc Cain.
Gia đình bác ta đang tạm ổn trong cuộc sống mới, thì bất ngờ đứa con trai bác là Lâm Thành Lý đã được Chúa gọi về quê trời vĩnh cửu để lại cho ông bà đứa con dâu và hai đứa cháu gái với tuổi còn nhỏ…Sau khi chôn cất con trai xong, tới lượt cụ bà cũng được Chúa cất về, để cho bác ta một cái đau khổ rất lớn đó là mất con và mất người vợ yêu quý. Để rồi cuối cùng, bác phải đơn côi sống một mình.
Tuy sống một mình, và đang hưởng tất cả những gì mà Chính phủ Hoa kỳ giúp đỡ, nên bác cũng tạo được cho mình có một cuộc sống tương đối, thêm nữa bác đã chọn cho mình một hướng đi là lấy sự học để tăng thêm kiến thức cho mình…Đúng thế, học để tạo thêm kiến thức và học để biết cái hay của người và cái khiếm khuyết của ta…Nên bác đã chọn và hội nhập với cuộc sống nơi xứ người. Mỗi ngày Chúa nhật gặp bác tại nhà thờ, người viết cảm thấy bác vẫn mạnh khoẻ và vui vẻ, nhiều khi bản thân người viết nghĩ: “Không biết lúc mình bằng tuổi cùa bác, có được sự an vui như bác đó không??” Và qua hình ảnh của bác, người viết có một ý nghĩ đến những người già bằng tuổi bác đang sống tại Việt nam…Người già tại Việt nam, người viết tin chắc không bao giờ có cuộc sống như bác Lâm Lay. Vì ở Việt nam họ luôn quan niệm: “Già rồi đầu óc không còn minh mẫn và hay quên…” Nhưng Bác Lâm Lay không quên, nên bác đã học và đã tốt nghiệp. Người viết xin chúc mừng bác và chúc bác luôn an mạnh để làm gương cho con cháu trong tương lai…
Trương Hải